VỎNG CẦM
Giới thiệu dự án
Và bức này, hoàn toàn đối nghịch phong thái so với bức "Linh"
Vẽ xong, cảm giác có gì đó... tổn hại đến cá nhân người mẫu. Nhưng càng nhìn, thấy càng thích, càng sướng, càng thoáng, hi vọng là cô ấy sẽ thông cảm cho chút điên điên của mình.
Và các bạn, cho tôi xin ý kiến chủ quan của bạn, lẫn khách quan nếu có thể. Cảm ơn!
Và đây là một phần chính yếu để mình phóng bút...
[i]"[color=0000FF]Đỗ Ngọc mến!
Xin phép được lấy trọn vài ý trong bài thơ của Ngọc, ban đầu Mặc đã có cảm xúc khá mạnh về đoạn thơ ấy của Ngọc và đã họa tiếp, dĩ nhiên là với nhiệt thành cảm xúc ...
Có điều bất ngờ là nó đã khiến As_Eros cảm thấy shock, và yêu câu Mặc tặng riêng cho bạn ấy, Mặc không thể ... nhai lại, nhất là khi Ngọc đã định hình nó rồi ...
Trên tinh thần thi ca, hi vọng Ngọc sẽ không lấy làm khó chịu về điều này.
Nếu cảm thấy Ngọc không thấy vừa ý, xin cứ thẳng thắn, Mặc sẽ đón nhận và có cách thu xếp khiến Ngọc hài lòng hơn.
Trước, là lời cảm ơn![/color]
[color=FF0000][b]CÁI CHẾT CHO ANH [/b]
( Mến tặng As_Eros )
Em vật vã, điên cuồng xuyên khốc hận
Nỗi xa anh đau tận chín cung chiều
Bút trêu tay
Ngửa ngôn từ yểu điệu
Viết thể nào không chạm kiểu yêu thương!
Anh đốt đuốc thơ em từ kiếp trước
Hiện sinh cuộc hạnh ngộ bất thường
Trả em! Trả em cơn bạc nhược...
Kẻo không
Đồ nát ngược vần thơ!
Vòng lẩn trốn đẫy tròn cơn vành vạnh
Trận mê hồn em đứng giữa hồng tâm
Và mũi tên - Anh - Buông thẳng
Em găm!...
Cổ quan tài đợi ẵm xác kiêu ngoan.
Vầng trăng kia hắt hủi trọn hồn hoang
Em cuối rửa, rữa mình cho mãnh liệt
Cảm ơn anh, hiến lòng em bất diệt
Hếu điêu tàn và quẫn
kiệt thủy chung!
Đời em nay là xác rã ung dung
Không ai ướp đủ hoàn hoen vẹn vết
Em biết, đến với anh
rồi sẽ mang cái chết...
Nhưng
Trong bàng hoàng
Một chốc khiếp lặng si.
Anh cứ đi đi! ... Để em đi!
Em phải tự đắp mình lên lãnh huyệt
Anh cứ đứng trông xa nhìn con tim ứa huyết
Để vạn đời lời rủa mãi vờn ru!
A!
Ới!
Hơi tanh của sương mù
Không sánh đến bằng âm thanh của mủ
Óc máu em giờ đây mau bất hủ
Cho rợn rùng khiếp đảm
Tụ trầm kha!
Xé xác em đi! Xé xác em ra!
Anh mới thấy hết nỗi lòng trong sỏi đá!
Nào! Hỡi anh! Cùng em! Ta bắt cá!
Trong lâu đài này!!! Ai sẽ tạ từ ai...
02:27, 06/10/06[/color]"[/i]
Về nội dung bức tranh, mình bắt đâu bằng chữ "Vòng Cầm" - Là tựa đề bài thơ của Đỗ Ngọc mà mình cảm thấy thích, từ chữ đấy, mình phóng thêm thành hình một hình người theo kiểu biếm họa. tiếp đến là những viên màu xanh, tượng trưng cho những hạt ngọc; nữa là những sợi dây đứt khúc, biểu thị cho vòng cầm không được liền lạc. Hai dấu "?" và dấu "!" màu vàng, thể hiện sự bối rối của hình biếm, không biết đi ngã nào...
Còn nữa, nhưng nội dung chính đại thể là vậy.
Mình khá hài lòng với nội dung bức tranh này.
Vẽ xong, cảm giác có gì đó... tổn hại đến cá nhân người mẫu. Nhưng càng nhìn, thấy càng thích, càng sướng, càng thoáng, hi vọng là cô ấy sẽ thông cảm cho chút điên điên của mình.
Và các bạn, cho tôi xin ý kiến chủ quan của bạn, lẫn khách quan nếu có thể. Cảm ơn!
Và đây là một phần chính yếu để mình phóng bút...
[i]"[color=0000FF]Đỗ Ngọc mến!
Xin phép được lấy trọn vài ý trong bài thơ của Ngọc, ban đầu Mặc đã có cảm xúc khá mạnh về đoạn thơ ấy của Ngọc và đã họa tiếp, dĩ nhiên là với nhiệt thành cảm xúc ...
Có điều bất ngờ là nó đã khiến As_Eros cảm thấy shock, và yêu câu Mặc tặng riêng cho bạn ấy, Mặc không thể ... nhai lại, nhất là khi Ngọc đã định hình nó rồi ...
Trên tinh thần thi ca, hi vọng Ngọc sẽ không lấy làm khó chịu về điều này.
Nếu cảm thấy Ngọc không thấy vừa ý, xin cứ thẳng thắn, Mặc sẽ đón nhận và có cách thu xếp khiến Ngọc hài lòng hơn.
Trước, là lời cảm ơn![/color]
[color=FF0000][b]CÁI CHẾT CHO ANH [/b]
( Mến tặng As_Eros )
Em vật vã, điên cuồng xuyên khốc hận
Nỗi xa anh đau tận chín cung chiều
Bút trêu tay
Ngửa ngôn từ yểu điệu
Viết thể nào không chạm kiểu yêu thương!
Anh đốt đuốc thơ em từ kiếp trước
Hiện sinh cuộc hạnh ngộ bất thường
Trả em! Trả em cơn bạc nhược...
Kẻo không
Đồ nát ngược vần thơ!
Vòng lẩn trốn đẫy tròn cơn vành vạnh
Trận mê hồn em đứng giữa hồng tâm
Và mũi tên - Anh - Buông thẳng
Em găm!...
Cổ quan tài đợi ẵm xác kiêu ngoan.
Vầng trăng kia hắt hủi trọn hồn hoang
Em cuối rửa, rữa mình cho mãnh liệt
Cảm ơn anh, hiến lòng em bất diệt
Hếu điêu tàn và quẫn
kiệt thủy chung!
Đời em nay là xác rã ung dung
Không ai ướp đủ hoàn hoen vẹn vết
Em biết, đến với anh
rồi sẽ mang cái chết...
Nhưng
Trong bàng hoàng
Một chốc khiếp lặng si.
Anh cứ đi đi! ... Để em đi!
Em phải tự đắp mình lên lãnh huyệt
Anh cứ đứng trông xa nhìn con tim ứa huyết
Để vạn đời lời rủa mãi vờn ru!
A!
Ới!
Hơi tanh của sương mù
Không sánh đến bằng âm thanh của mủ
Óc máu em giờ đây mau bất hủ
Cho rợn rùng khiếp đảm
Tụ trầm kha!
Xé xác em đi! Xé xác em ra!
Anh mới thấy hết nỗi lòng trong sỏi đá!
Nào! Hỡi anh! Cùng em! Ta bắt cá!
Trong lâu đài này!!! Ai sẽ tạ từ ai...
02:27, 06/10/06[/color]"[/i]
Về nội dung bức tranh, mình bắt đâu bằng chữ "Vòng Cầm" - Là tựa đề bài thơ của Đỗ Ngọc mà mình cảm thấy thích, từ chữ đấy, mình phóng thêm thành hình một hình người theo kiểu biếm họa. tiếp đến là những viên màu xanh, tượng trưng cho những hạt ngọc; nữa là những sợi dây đứt khúc, biểu thị cho vòng cầm không được liền lạc. Hai dấu "?" và dấu "!" màu vàng, thể hiện sự bối rối của hình biếm, không biết đi ngã nào...
Còn nữa, nhưng nội dung chính đại thể là vậy.
Mình khá hài lòng với nội dung bức tranh này.